Cuộc phỏng vấn với ông John Robbins
|
Trong chương trình hôm nay, chúng ta có một vị khách rất đặc biệt. Ông John Robbins là tác giả quyển sách bán chạy nhất "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ" (Diet for a New America), và quyển sách mới là "Khỏe mạnh ở tuổi 100" (Healthy at 100). John Robbins là con một của người sáng lập hãng kem lớn nhất trên thế giới, Baskin Robbins. Thay vì thừa hưởng tài sản kếch sù và đặc ân của hãng kem nhiều thế lực này, ông Robbins chọn từ chối gia tài thừa hưởng của mình và trở thành một nhà hoạt động cho thuần chay. Ông phát hành cuốn sách được đề cử giải thưởng Pulitzer "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ" vào năm 1987 hầu phô bày những vấn đề về xí nghiệp chăn nuôi và khuyến khích người khác theo phép ăn uống dựa trên thực vật. Trong vòng 5 năm sau khi quyển sách của ông được xuất bản, số thịt bò bán trên Hoa Kỳ đã giảm xuống gần 20%. Từ đó đến nay, ông đã du hành khắp thế giới để diễn thuyết và viết về mọi khía cạnh của cách sống lành mạnh, bao gồm nhiều quyển sách khác cũng bán rất chạy. Ông Robbins chia sẻ với chúng ta những ý nghĩ và cảm hứng sâu sắc của ông sau khi phát hành cuốn sách đầu tiên là "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ".
Chúng ta hãy đến với ông John Robbins.
Phỏng vấn viên : Trong "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ", ông đã soạn một nghiên cứu rất tỉ mỉ về tác động của việc sản xuất thực phẩm bằng động vật trên môi trường xã hội, và sức khỏe. Ông có thể nói đôi lời về giá trị liên quan đến cách lựa chọn thực phẩm của chúng ta và tác động mà nó có thể có đối với những người chung quanh ta không?
John : Ðó là một câu hỏi rất hay. Phần đông khi người ta mua thực phẩm tại các chợ, nhà hàng, hoặc nơi bán thức ăn nhanh, họ không thật sự nghĩ gì ngoại trừ giá tiền bao nhiêu và khẩu vị ra sao. Có thể họ nghĩ một chút về việc thức ăn sẽ ảnh hưởng gì tới vòng eo của họ, và thường thì chỉ bấy nhiêu thôi. Nhưng còn có rất nhiều hậu quả từ sự chọn lựa của chúng ta đối với sức khỏe của mình mà chúng ta không thường nghĩ đến, và đối với sức khỏe của thế giới nữa.
Ảnh hưởng của sự chọn lựa thực phẩm
Ðối với môi trường, đối với những người trong ngành sản xuất thực phẩm, có những liên quan về xã hội, có những hậu quả rất to lớn đến cách chúng ta, là một nền văn hóa, ăn uống, cách chúng ta, là một cộng đồng, chuẩn bị thức ăn, cách chúng ta, là những cá nhân, chia sẻ thực phẩm; và tôi đã cố gắng mở rộng sự suy nghĩ của mọi người về vấn đề này, khiến người ta ý thức hơn rằng có một con vật liên hệ trong đó.
Thí dụ, nếu quý vị ăn thịt, uống sữa, ăn phó mát hoặc bất cứ sản phẩm động vật nào, thì có một con vật ở đầu bên kia của hệ thống này. Việc gì đã xảy ra cho con vật đó? Nó bị đối xử như thế nào? Vì cách sản xuất thịt hiện đại đã phát triển trong một phương cách nhằm tạo lợi nhuận cho kinh doanh nông nghiệp, nhưng khiến cho những con thú liên hệ chịu đau khổ vô cùng. Chúng bị giam cầm trong cái gọi là tình trạng tập trung, thường cho con vật một khoảng trống không lớn hơn thân thể chúng; chúng ở trong những chiếc lồng lớn cỡ kích thước của chúng. Thật ra chúng còn có nhiều khoảng trống hơn nếu được đặt vào thùng sau của một chiếc xe nhỏ và giữ ở trong đó. Chúng không cử động được gì hết. Vấn đề là ở chỗ đó. Tại vì nếu con vật không cử động được, thì nó không thể, theo họ nói, lãng phí năng lượng qua sự cử động. Vậy sẽ có lợi tức, nhưng thật vô cùng tàn nhẫn.
Xí nghiệp chăn nuôi hiện đại tàn nhẫn không thể tưởng tượng được. Ðiều này vi phạm bản năng và nhu cầu căn bản của con vật. Tôi đang nói về bò, về gà, về gà tây, về heo, bê, tất cả loài vật bị dùng trong việc sản xuất thịt hiện đại đang bị đối xử bởi ngành nông nghiệp chăn nuôi lớn như thể chúng không có nhu cầu riêng, như chúng không phải là những sinh vật sống, mà chỉ là hàng hóa trong hệ thống cung cấp dây chuyền. Sự việc chúng có bản năng nào và nhu cầu cần khoảng trống nào để đi lại, hay bất cứ nhu cầu xã hội nào hay bất cứ nhu cầu nào, như là đừng để bị đau đớn tận cùng, không phải là một phần trong sự tính toán. Cho nên người tiêu thụ chúng ta cần phải hiểu đó là thực tế, và chúng ta phải hỏi: "Khi ăn những sản phẩm từ những hệ thống như vậy nó có đúng với tiêu chuẩn đạo đức của mình không?"
Nếu chúng ta là những người muốn có hòa bình trên địa cầu, và muốn bắt đầu từ chính mình. Nếu chúng ta là những người muốn có ít sự đau khổ hơn trên thế giới, thì chúng ta muốn cuộc sống của mình đóng góp cho ít đau khổ hơn. Nếu chúng ta là những người muốn thế giới là nơi thịnh vượng cho mọi loài chúng sinh, thì chúng ta đang làm gì cho cơ thể mình, và đang làm gì cho địa cầu và cho toàn thể cộng đồng của địa cầu khi chúng ta ăn những thực phẩm được sản xuất theo lối đó? Tôi nghĩ đó là một sự vi phạm mối liên kết giữa loài người và thú vật, tôi nghĩ đó là sự vi phạm của linh hồn chính mình. Tôi biết nó chắc chắn tàn phá các con vật ở trong quá trình đó, và tôi không thể bỏ mặc chúng. Tôi không thể ngồi xuống để ăn và nghĩ: "Ồ! Nó đến từ ông bán thịt", và không nhớ đến cặp mắt của những con bò tôi đã nhìn vào, không nhớ đến những con mèo, những con chó tôi đã thương yêu và nghĩ: "Tại sao chúng ta có sự phân biệt lạ lùng này?"
Trong xã hội này, chúng ta có khuynh hướng làm như vậy. Chúng ta gọi một số loài vật là thú cưng, chúng ta thương yêu chúng, dồn sự chăm sóc của chúng ta cho chúng, và thường coi rằng chúng là một phần của gia đình mình, thật ra điều đó rất đẹp. Nhưng rồi với một nhóm thú vật khác, chúng ta gọi chúng là bữa cơm tối; và bằng cách phân biệt như vậy, chúng ta cảm thấy rằng để những con vật đó chịu bất cứ sự đối xử tàn nhẫn nào là điều có thể chấp nhận được, miễn là giảm được giá tiền của mỗi cân thịt. Chúng ta đang phân biệt ở mức độ nào vậy? Có phải đường phân biệt đó đi thẳng qua tâm chúng ta và tách mình ra là hai chăng? Tôi nghĩ là có.
Việc làm của tôi trong suốt thời gian này đa phần là đánh thức mọi người trước thực trạng thú vật bị đối xử như thế nào trong ngành sản xuất thịt và sản xuất thức ăn, đây là điều chúng ta cần phải suy xét kỹ nếu muốn sự lựa chọn thức ăn của mình chính trực với trái tim mình. Nếu muốn đời sống của mình là một tuyên bố về lòng từ bi, không phải sự tàn nhẫn, thì chúng ta cần phải nhìn vào sự lựa chọn của mình đang có và hậu quả thật sự của chúng.
|
IPhỏng vấn viên : Cho nên điều rất hay về cuốn "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ" là ông đã trình bày một nghiên cứu rất tường tận về ảnh hưởng đối với môi sinh và cộng đồng lớn hơn mà nhiều người không nghĩ đến. Xin ông nói một chút về sự bảo tồn môi sinh có liên quan gì với sự chọn lựa thực phẩm, vì đó là một điều rất khai ngộ đối với tôi khi vừa đọc sách của ông?
Sống đơn giản để kẻ khác có thể đơn giản được sống
John : Xin cám ơn! Nhiều người ngày nay muốn sống một đời sống thân thiện với địa cầu hơn hoặc muốn tạo dựng lối sống hài hòa với tinh cầu này, không tiêu thụ tài nguyên mức độ thái quá và không tạo nên sự ô nhiễm ở mức độ thảm khốc. Càng ngày càng rõ ràng hơn bao giờ hết rằng cách chúng ta đối xử bầu khí quyển dẫn đến sự bất ổn trong khí hậu, và qua rất nhiều cách, mối quan hệ giữa chúng ta, là một nền văn hóa, với địa cầu hoàn toàn bị mất quân bình. Cho nên người ta đang tìm cách để hoàn chỉnh lại việc này. Kết quả cho thấy rằng những chọn lựa về thực phẩm lành mạnh cho cơ thể nhất, giảm chất béo trong máu, khiến thân thể chúng ta thành những công cụ thon gọn, sung sức nhất để hoạt động, tử tế nhất với những thú vật khác bởi vì chúng không phải trải qua sự đối xử tàn nhẫn của kỹ nghệ sản xuất thịt hiện đại, cũng là những sự lựa chọn hiền lành nhất cho môi trường; tiêu thụ ít tài nguyên nhất, cho phép hầu hết các tài nguyên này sẵn sàng có thể dùng để nuôi người khác. Do đó những sự chọn lựa này là câu trả lời thành thật và hữu hiệu nhất mà chúng ta có cho nạn đói trên thế giới. Và đối với sinh thái thì rõ ràng đây là việc làm đạo đức nhất.
Tôi cho quý vị một thí dụ. Cần phải tốn 16 cân Anh thóc lúa để tạo ra một cân Anh thịt bò. Gần như tất cả số lượng thóc lúa ở Hoa Kỳ là dùng để nuôi bò, và ở tất cả các quốc gia công nghiệp hiện đại cũng vậy. 16 cân Anh thóc lúa để tạo một cân Anh thịt bò, đó là tỷ lệ chuyển hóa thực phẩm. Mình chỉ cần một cân Anh thóc lúa để làm một cân Anh bánh mì bằng lúa mì nguyên chất hoặc để nấu một cân Anh cơm. Chúng ta đã lãng phí 15 cân Anh kia, căn bản nó đi ra thành phân bò và không được dùng làm phân bón, bởi đó là lý do hệ thống đã đi sai lạc: nó chỉ trở nên một thứ ô nhiễm đi vào trong nước. Khi quý vị ăn thức ăn căn bản ở đầu dây chuyền thực phẩm, quý vị ăn nhiều thực vật hơn, quý vị chuyển vào hướng trường chay hoặc thuần chay, quý vị thật ra tiêu thụ ít tài nguyên hơn, và do đó sẽ có ít nước bị ô nhiễm hơn, ít không khí bị ô nhiễm hơn, ít đất đai bị soi mòn hơn, sẽ có ít khí thải nhà kính hơn.
Về cơ bản là quý vị để lại dấu chân nhẹ nhàng hơn trên hành tinh này và quý vị đang tiến một bước với dấu chân đó để dẫn dắt người khác. Chúng ta là những sinh vật rất thích quây quần chung quanh thức ăn. Và khi quý vị tiến một bước tiến tôn trọng địa cầu, đó là sống đơn giản, nhờ đó người khác có thể đơn giản được sống, đó là tôn trọng quyền lợi và nhu cầu của tất cả con cái chúng ta có được một khí hậu ổn định trong tương lai. Quý vị đang làm việc đó với một sự chọn lựa thực phẩm mà cũng giúp thân thể quý vị khỏe mạnh, và cũng đối xử tử tế với thú vật hơn. Quý vị ở trong một trạng thái toàn vẹn, trong một trạng thái hiểu rõ mình là ai và mình muốn nói gì với thế giới qua cách sống của mình. Quý vị muốn đó sẽ là lời tuyên bố của ý thức, của lương tâm, của lòng từ bi và sự ân cần. Hoặc quý vị muốn, tiếc thay, giống như đa số người trong thế giới hiện nay, trong cuộc sống chỉ nói lên sự tiện lợi, và chẳng may có nghĩa là lãnh đạm đối với hành tinh này, đối với thú vật, và thật ra, đối với nhu cầu sức khỏe của chính mình.
Mang gia đình lại với nhau
Phỏng vấn viên: Ông có nói đến những khía cạnh xã hội của thức ăn, và tôi nghĩ thật thú vị khi trong gia đình, trong xã hội hiện đại, người ta thường không có thời giờ để ngồi xuống ăn một bữa cơm với nhau như người ta vẫn thường làm xưa kia. Vậy ông có thể nói một chút về sự chọn lựa lối sống của ông, đặc biệt về việc mang gia đình lại với nhau, tôi biết ông sống với ba thế hệ.
John: Ðúng vậy. Tôi sống với người vợ đã 40 năm, cùng với con trai tôi và con dâu cùng hai đứa con sinh đôi 6 tuổi của chúng, hai cháu nội sinh đôi của tôi. Chúng tôi sống với 3 thế hệ trong một nhà và rất hòa thuận với nhau. Chúng tôi thương yêu nhau, lý tưởng của chúng tôi rất hợp nhau. Tôi không nghĩ lối sống này thích hợp cho mọi người, nhưng trường hợp của chúng tôi rất tốt. Chúng tôi tự nấu hầu hết thức ăn. Chúng tôi không ra ngoài ăn thường lắm. Tôi nghĩ tôi sẽ ăn ở ngoài nhiều nếu các nhà hàng cung ứng thức ăn thích hợp với sự chọn lựa của tôi. Nhưng chúng tôi ăn rất giản dị và lành mạnh, hoàn toàn chay, và chúng tôi làm như vậy vì những lý do tôi đã đề cập và cũng vì nó đem chúng tôi lại với nhau.
Khi chia sẻ thức ăn, chúng ta chia sẻ thời gian và không gian, và hiểu biết nhau, chúng ta không chỉ đi ngang qua nhau mà thật sự tiếp xúc, liên hệ với nhau và tìm hiểu về nhau. Do đó, chúng ta ta tìm hiểu về tình thương cho nhau, làm sao mình có thể làm một sự đổi khác trong đời sống của nhau, làm sao có thể ủng hộ nhau, làm sao để hiểu nhau nhiều hơn. Ðây là cách xây dựng quan hệ tình cảm mà xã hội hiện đại thường bị mất đi trong sự xô bồ, khi người ta bị thúc đẩy và bị căng thẳng vì không có thời giờ, và họ thật sự quá lo âu cho nên họ không thật sự quan hệ tiếp xúc với nhau. Tôi nghĩ chúng ta cần phải quan hệ với nhau và thức ăn là một phương tiện tuyệt vời để làm như vậy. Cho nên thay vì ra ngoài ăn thức ăn nhanh không lành mạnh cho môi trường, không lành mạnh cho chúng ta, toàn là mỡ xấu và thành phần động vật mà tôi không muốn đụng vào, chúng tôi nấu ăn ở nhà. Chúng tôi tự trồng rất nhiều thực phẩm ở trong vườn nhà; đi mua rau cải tại những khu chợ nông trại ở địa phương, nơi người trồng trọt địa phương mang sản phẩm của họ đến bán; và chúng tôi cũng may mắn có vài tiệm thực phẩm thiên nhiên trong vùng chúng tôi ở, và chúng tôi cũng đến đó mua. Chúng tôi phân biệt rõ ràng những gì mình thích và không thích cho vào cơ thể này, những gì mình thích và không thích để ủng hộ thế giới. Chúng tôi là ai, loại người nào, chúng tôi sẽ biểu lộ từ lối sống của mình.
Thức ăn từ thực vật, một nguồn chất đạm phong phú Phỏng vấn viên: Tôi xin hỏi ông về các chất phụ thêm vào trong thực phẩm và nhất là trong những sản phẩm động vật, có rất nhiều kích thích tố và những chất phụ khác. Chúng tôi ăn chay nhưng cũng không ăn trứng. Ðã từng có cảm nhận rằng đó là một trong những chất đạm toàn hảo nhất. Ông có thể nói một chút về trứng và lối sống thuần chay không?
John: Tôi cũng không ăn trứng. Lối suy nghĩ trứng là một chất đạm hoàn hảo bắt nguồn từ cuộc thí nghiệm trên chuột. Họ tìm thấy các con chuột và chuột con phát triển mạnh khi được cho ăn trứng, cho nên họ đưa ra giả thuyết từ sự kiện đó. Nguyên thủy là từ cuộc nghiên cứu này. Từ đó đến nay đã có rất nhiều thí nghiệm được thực hiện, nhưng đó là cách lối suy nghĩ này bắt đầu. Thực tế là nhu cầu của chuột con rất khác với như cầu của em bé sơ sinh. Sữa của chuột mẹ có 45% chất đạm, và sữa của người mẹ có khoảng 8% chất đạm. Cho nên đây không hẳn là việc có thể so sánh. Và tôi nhìn vào những yếu tố làm thành sữa mẹ của loài người để tìm câu giải đáp của thiên nhiên cho câu hỏi: "Thực phẩm lý tưởng nhất cho một em bé sơ sinh là gì?" Tôi không nhìn vào điều gì khiến loài chuột lớn nhanh nhất, mà tôi nhìn vào điều gì giúp loài người phát triển, và rõ ràng đó là sữa mẹ cho một em bé sơ sinh. Ðiều chúng ta biết được kể từ khi có y khoa là nhu cầu cần có chất đạm từ thú vật đã bị phóng đại quá đáng, bởi vì đa số những cuộc nghiên cứu đều được thực hiện và bảo trợ bởi kỹ nghệ sản phẩm thú vật Hội đồng Quốc gia về Bơ sữa, Ủy ban về Trứng, Ủy ban về Thịt, Hội Chăn nuôi Quốc gia, một đám công nghệ được lợi từ việc người ta nghĩ rằng cần ăn sản phẩm của họ để được đầy đủ chất đạm. Chất đạm từ thực vật còn đầy đủ hơn nhiều, rất là xuất sắc. Thực vật không chứa chất béo bảo hòa, chất béo cholesterol và những thứ khác thường đi đôi với chất đạm động vật mà có hại cho chúng ta. Nếu quý vị muốn có một thân thể thon gọn, khỏe mạnh, và có thể hoạt động trên mọi phương diện, cho quý vị tinh thần minh mẫn nhất, cảm giác an lành nhất, thân thể khỏe mạnh nhất, và hệ thống miễn nhiễm tốt nhất, hãy ăn những thức ăn từ thực vật. Quý vị không cần trứng để có chất đạm, không cần thịt để có chất đạm. Tôi không thể kể hết biết bao nhiêu lần người ta đã nói với tôi: "Ông ăn chay à? Ông lấy chất đạm từ đâu?" Tôi lấy chất đạm từ thực vật, từ đậu, từ các loại hạt, từ lúa gạo, từ rau cải, vì tôi không ăn những thức ăn tạp, không ăn nhiều đường và bột mì trắng, những thứ như vậy. Tôi làm cho mỗi calo (nhiệt lượng) thành xứng đáng. Tôi không có nhiều nhiệt lượng trống rỗng lãng phí trong thức ăn tôi tiêu thụ. Do đó tỷ lệ chất đạm không cần phải cao như vậy. Nếu phần calo (nhiệt lượng) quý vị ăn vào đa số là tạp nhạp và trống rỗng, thì số ít còn lại có dinh dưỡng phải hoàn toàn là chất đạm thì quý vị mới có đủ. Nhưng nếu tất cả thực phẩm của quý vị tốt, thì chất đạm có trong tất cả thức ăn quý vị dùng, quý vị không cần nói mình lấy chất đạm từ đâu. Tôi lấy chất đạm từ tất cả thực phẩm tôi ăn. Có rất nhiều chất đạm tốt trong lúa gạo, trong rau cải tươi, và chắc chắn trong đậu và trong các sản phẩm đậu nành. Phỏng vấn viên: Cho nên ăn trường chay, nhất là thuần chay là một điều phải nên, như trong tựa đề cuốn sách mới của ông "Khỏe mạnh ở tuổi 100".
John: Tôi đã tìm hiểu về những nền văn hóa, nơi mà con người sống khỏe lâu nhất, nơi mà họ không những vô địch về tuổi thọ và sống dai, mà họ còn sống lâu sống khỏe. Tuổi già của họ toàn là thân thể khỏe mạnh và tinh thần minh mẫn, cùng sự đóng góp, niềm vui, vẻ đẹp, và họ hầu như luôn luôn ăn thức ăn thực vật hoặc rất gần với cách ăn uống này.
Biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn cho muôn loài
Phỏng vấn viên: Phải, đó là một điều rất thú vị. Tôi cũng xin chúc mừng ông về giải thưởng Gương Lãnh đạo Sáng ngời Thế giới từ Thanh Hải Vô Thượng Sư cho việc làm nhân đạo của ông. Ngài rất phấn khởi và cảm phục đức tính cao thượng mà ông đã biểu lộ khi bỏ lại sau lưng những thứ lẽ ra có thể mang lại một lối sống rất giàu sang cho mình, để nhân danh lý tưởng và sự chọn lựa của mình.
John: Tôi làm việc này trong danh nghĩa của tất cả những nguyện vọng của chúng ta có được một thế giới nhân đạo và có thể sinh tồn. Không phải chỉ cho riêng tôi, mà thật sự là cho hành tinh này, cho tất cả những người đang cố gắng và có hứng khởi tạo dựng một sự sống đầy tâm linh, công bằng xã hội và một môi trường có thể sinh tồn trên hành tinh này. Phỏng vấn viên: Tôi xin cám ơn ông rất nhiều về công việc của ông, vì tôi đã đọc thấy rằng vài năm sau khi cuốn sách "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ" ra đời, số thịt bò bán ra ở Hoa Kỳ đã giảm xuống gần 20%, và có những người như Howard Lyman và nhiều nhà hoạt động khác đã mang ra ánh sáng sự kinh hoàng của những gì đang xảy ra trong kỹ nghệ thịt bò. Cho nên tôi nghĩ sẽ rất thú vị nhìn thấy hiệu quả lan dần 20 năm sau.
John: Quý vị có thể chuyển dịch con số 20% giảm thiểu tiêu thụ thịt bò đó thành con số bao nhiêu người ít bị nghẽn tim hơn, bao nhiêu người ít bị ung thư hơn, và bao nhiêu người ít bị tiểu đường hơn. Không phải làcác chứng bệnh này không còn là vấn đề chính, tuy nhiên đã được cải thiện ở mức độ nào đó do sự thuyên giảm này. Quý vị có thể chuyển dịch nó thành con số bao nhiêu dặm vuông của rừng mưa nhiệt đới vẫn còn đứng sững thay vì đã bị hủy hoại rồi, bao nhiêu chủng loại vẫn còn ở đây với chúng ta thay vì đã bị diệt chủng rồi. Chúng ta bớt phải lo lắng về nước bị ô nhiễm và số lượng khí thải nhà kính ít hơn trong bầu khí quyển, do kết quả của sự thuyên giảm đó. Chúng ta vẫn còn đối xử tệ với môi trường, nhưng đây là một bước tiến rất lớn, và tôi sẽ cảm thấy mãn nguyện chỉ khi nào đó là bước tiến của nhiều người khác, và chúng ta tiếp tục trên con đường đó. Bởi vì ngày mà những lò sát sinh là một quá khứ, ngày mà nạn đói trên thế giới là một quá khứ, ngày mà sự hủy hoại môi sinh là một quá khứ, đó sẽ là ngày mà tôi hoan hỷ. Phỏng vấn viên: Tôi đồng ý với ông. Các hội viên chúng tôi trên toàn thế giới đang tiến hành chiến dịch Lối Sống Mới và cố gắng mang thông điệp đến mọi người để họ kết hợp lòng nhân ái với sự lựa chọn thực phẩm của họ. John: Ngày nay người ta rất xa cách với thú vật, và nếu họ có ấn tượng, đều là những trang trại gia đình, với gia súc chạy khắp nơi trong trại. Cách sản xuất thịt hiện đại đã trở nên một sự việc hoàn toàn bị cơ quan hóa và hoàn toàn bị thống trị bởi động cơ làm giàu, và một vi phạm thật sự về nhu cầu của trái tim nhân loại là sống trong đạo đức với sự an sinh của tất cả các loài sinh linh khác. Phỏng vấn viên: Còn một câu hỏi cuối cùng cho ông, là động lực tâm linh của chính ông trong đời sống. Tất cả hội viên chúng tôi đều tọa thiền, nhưng rất nhiều người có những hình thức tu hành khác nhau. Bí quyết của ông để được thành công trong sự hài hòa tâm linh là gì?
Câu thông với trí huệ cao đẳng hơn của đời sống
John: Tôi cũng thiền. Tôi làm mọi việc tôi có thể làm để an tịnh đầu óc và mở rộng tâm thức, để được hoàn toàn hiện diện và hòa nhập với trí huệ cao đẳng của đời sống, và với bản năng thiện lành và phúc lợi trong mọi người. Tôi muốn hưởng ứng bản chất đó, muốn hoan nghênh nó, muốn vinh danh nó. Tôi nghĩ rằng mọi người đều có điều gì đó tốt, và nếu tôi có thể tìm được điều đó thì tôi có thể ở một nơi mà linh hồn họ, sự vui vẻ của chính họ, và cảm giác đóng góp của chính họ có thể lộ ra. Ðược vậy là tôi vui rồi. Phỏng vấn viên: John, ông đã bỏ lại sau lưng một sự nghiệp rất lớn của gia tài Baskin Robbins. Cho những khán giả có thể chưa biết, Baskin Robbins là một hãng làm kem lớn nhất trên thế giới và có hơn 5000 tiệm khắp thế giới, quảng cáo 31 vị kem. Cha và chú của ông đã bắt đầu ngành thương mại này, và ông thì là người không thích kem. John: Lúc còn nhỏ tôi có. Tôi lớn lên là một đứa trẻ được chuẩn bị để nối nghiệp cha. Tôi là người con trai duy nhất và không có anh em, cho nên họ kỳ vọng một ngày nào đó tôi sẽ đi theo bước chân của cha. Cha tôi làm chủ và điều hành hãng làm kem lớn nhất trên thế giới, một công ty có đến hàng tỷ Mỹ kim. Ông làm chủ chung với chú của tôi, và chú tôi đã qua đời vì chứng nghẽn tim lúc vừa mới năm mươi mấy tuổi. Ông rất to lớn và ăn rất nhiều kem như tất cả chúng ta. Khi ông qua đời, tôi hỏi cha tôi có thể nào có sự liên quan giữa chứng nghẽn tim của chú tôi với số lượng kem ông ăn không. Cha tôi sững sờ, nhìn tôi rồi nói: "Trái tim của chú mệt và không làm việc nữa?" Tôi nhìn thấy sự phủ nhận trên gương mặt cha, và nhận thức được tại sao ông cần phải che đậy điều đó, vì lúc đó ông đã chế tạo và bán nhiều kem hơn bất cứ những người nào khác sống trên hành tinh này. Ông không muốn nghĩ rằng sản phẩm đó đã gây hại cho người nào, càng không muốn nghĩ rằng việc này có thể đã đóng một vai trò trong cái chết của người em rể yêu mến và cũng là cộng sự của ông. Nhưng thực tế là càng ăn nhiều kem, quý vị càng dễ bị nghẽn tim, và quý vị càng dễ bị bệnh tiểu đường hơn; cha tôi bị chứng tiểu đường rất nghiêm trọng. Không phải chỉ Baskin Robbins, tại HoaKỳ có một hãng kem rất lớn khác, đó là "Ben và Jerry’s". Ben Cohen là người cùng sáng lập, người đồng sở hữu nhiều năm qua, và lúc 49 tuổi ông đã phải giải phẫu năm đường tim mạch. Hệ thống tim mạch của ông đã trở nên bệnh đến như thế, và ông đã chịu đau khổ về tim đến mức đó. Ông cũng là một người rất to lớn, và ăn rất nhiều kem. Tôi không nói là một cây kem sẽ giết ai hết. Nhưng tôi không muốn bán một sản phẩm mà nếu quý vị càng ăn nhiều hoặc càng tiêu thụ nhiều, thì tôi càng giàu và quý vị càng bệnh. Tôi không muốn điều đó trong lương tâm. Thay vào đó tôi muốn uốn nắn đời sống mình để có thể là một công cụ cho một thế giới lành mạnh và nhân ái hơn. Mặc dù tôi được cho cơ hội để trở nên giàu có vô cùng như thân phụ của tôi, tôi đã hoàn toàn để lại sau lưng, và nói với ông: "Con không muốn một quỹ thừa kế, một di sản, sống từ sự giàu có của cha, vì con muốn tìm giá trị của riêng con, và muốn sống hoàn toàn phù hợp với điều đó. Con muốn tìm sức mạnh của riêng con, lối sống của riêng con, và đi theo tiếng gọi thiêng liêng bên trong mà con cảm nhận được. Con không biết nó sẽ dẫn con đến đâu". Lúc đó tôi là một thanh niên, không thể nào nói với ông: "Con sẽ viết sách mà sẽ được đề cử cho giải thưởng Pulitzer và trở nên sách bán chạy nhất". Nào ai biết được chuyện đó sẽ xảy ra? Tôi chỉ biết tôi có một sự cam kết bên trong, một niềm tin chắc chắn, rằng tôi phải góp phần trong việc biến thế giới trở nên tốt hơn cho tất cả muôn loài; và công việc bán kem không hợp với điều đó. Cho nên tôi đã quay lưng bỏ đi, và đã có một sự lựa chọn liêm chính. Ðây không phải là sự lựa chọn mà song thân tôi thật sự cảm thấy hài lòng. Kết quả là có một sự xa cách giữa chúng tôi, mặc dù đã được hàn gắn rất nhiều trong những năm sau này. Sự thật là mặc dù tôi không có những thứ như sự giàu sang về tài chánh mà tôi đáng lẽ có được nếu tôi ở lại với Baskin Robbins, nhưng tôi có sự giàu sang bên trong, đến từ sự hiểu biết rằng đời sống của tôi đi theo trái tim của tôi, và tôi nghĩ điều đó là vô giá. Phỏng vấn viên: Cám ơn ông rất nhiều về công việc của ông.
Phỏng vấn viên 2: Cảm ơn ông đã tiếp chúng tôi. Cuốn sách được đề cử giải thưởng Pulitzer "Phương pháp ăn uống cho một tân Hoa Kỳ" thật sự là một cách mạng về ý thức quần chúng đối với sự dinh dưỡng đúng đắn và trí huệ của lối dinh dưỡng thuần chay. Hầu vinh danh nỗ lực không mệt mỏi của ông trong việc cổ động ăn chay và cứu mạng vô số thú vật vô tội, tôi rất vinh hạnh được thay mặt cho Thanh Hải Vô Thượng Sư trao tặng ông giải thưởng Gương Lãnh đạo Sáng ngời Thế giới cho công tác nhân đạo. Cám ơn ông đã làm một tấm gương của trí huệ và lòng từ bi cho hàng triệu người trên khắp thế giới. John: Cám ơn cô. Tôi xin nhận giải thưởng thay mặt cho mọi người đang cố gắng đạt đến một tương lai nhân đức, vui vẻ, và có thể duy trì. John: Xin cám ơn Ngài (Thanh Hải Vô Thượng Sư) cho giải thưởng này, và quan trọng hơn hết, xin cám ơn Ngài, cho những công việc Ngài đã và đang làm, và đang khích lệ người khác làm, để đánh thức nhân loại trở dậy với trách nhiệm của họ là sống một đời sống từ bi, và như vậy cũng là tôn trọng linh hồn trong mọi chúng sinh.
Giải thưởng Gương Lãnh đạo Sáng ngời Thế giới được trao tặng cho ông John Robbins.